Monday, April 16, 2012

Từ Tình dục tới Siêu thức


 Tôi đã viết một cuốn sách – không phải viết, những bài nói chuyện của tôi được tập hợp lại trong nó – nó được gọi là “From Sex to Superconsciousness” (Từ Tình dục tới Siêu thức). Từ đó, hằng trăm trong số những cuốn sách của tôi đã được xuất bản, nhưng dường như không ai đọc bất cứ cuốn sách nào trong số đó – không, tại Ấn độ. Tất cả họ đều đọc “ Từ Sex đến Siêu thức.” Tất cả họ đều phê bình nó, tất cả họ đều chống lại nó. Những bài báo vẫn đang được viết, những cuốn sách được viết chống lại nó, và những mahatma (vị thánh) tiếp tục phản đối nó. Và không cuốn sách nào khác (của tôi) được đề cập, không có cuốn sách nào khác được để mắt đến. Bạn có hiểu không? Như thể là tôi đã chỉ viết một cuốn sách duy nhất.
 

Người ta đang chịu một vết thương. Sex đã trở nên một vết thương phải được chữa lành.
Cực khoái tình dục (sexual orgasm), theo tôi, cho bạn thoáng nhìn đầu tiên về “trạng thái thiền” (meditation) - bởi vì tâm trí ngừng lại, thời gian ngừng lại. Vào những khoảnh khắc ít ỏi đó, không có thời gian, vắng bặt tâm trí, bạn hoàn toàn im lặng và phúc lạc. Tôi nói điều đó – nó là sự tiếp cận khoa học của tôi với chủ đề, bởi vì không có cách nào khác để cho người ta phát hiện rằng, nếu vắng bặt tâm trí và không có thời gian, thì bạn bước vào một trạng thái phúc lạc. Ngoài sex ra, không có khả tính nào khác để cho tâm trí hiểu rằng, có một cách nào đó để vượt lên tâm trí, vượt lên thời gian. Chắc chắn là sex cho thoáng nhìn đầu tiên về “trạng thái thiền.“ Và tôi đang bị kết án khắp thế giới, bởi vì tôi đang nói sự thật với mọi người.
 
Không ai đã nghĩ ra ý tưởng nào khác để giải thích làm thế nào bạn đã tìm thấy “thiền” (meditation). Bạn không thể tìm thấy nó bằng cách chỉ đi dạo trên vệ đường – nó đang nằm ở đó và bạn đến nhặt thiền lên. Bạn đã tìm thấy thiền ở đâu?
 
Tôi đã là “đề tài thảo luận” khắp thế giới, bị kết án, chỉ vì tôi đang nói về việc đi từ sex đến siêu thức. Nhưng chưa ai đưa ra bất cứ lời giải thích nào, cắt nghĩa tại sao họ đang kết án tôi – vì tôi đã viết cuốn sách đó; nó được dịch ra 34 thứ tiếng, đã được tái bản mấy chục lần, và được đọc bởi tất cả những tu sĩ! Bất luận họ là người Hindu giáo, Jaina giáo, Kytô giáo, hay Phật giáo, những tu sĩ là những khách hàng “số một” (best) của cuốn sách đó. Đã có một hội nghị Jaina giáo ở đây, tại Pune, chỉ cách đây vài tháng, và thư ký của tôi thông báo cho tôi, “ Thật kỳ lạ. Những tu sĩ Jaina đến và chỉ hỏi về một cuốn duy nhất, Từ Sex đến Siêu thức. Rồi họ giấu nó trong áo, và lặng lẽ đi ra, để cho không ai phát hiện ra họ.”
 
Cuốn sách, Từ Sex đến Siêu thức, không bàn về sex, nó bàn về Siêu thức. Nhưng cái cách duy nhất có thể được, cho người ta thấy rằng có một cánh cửa nào đó, cách nào đó để vượt lên tư tưởng vào trong sự im lặng vĩnh cửu, là cực khoái tình dục. Cho dẫu nó chỉ kéo dài một khoảnh khắc, thì cái khoảnh khắc đó là vĩnh cửu – mọi sự ngừng lại. Bạn quên tất cả những lo âu, tất cả mọi căng thẳng.


 
* * * * * * *


Tôi đã và đang nói với bạn rằng có thể đi từ sex tới siêu thức, và bạn đã rất vui sướng – bạn chỉ nghe thấy cụm từ “ từ sex”, bạn không nghe thấy cụm từ “ tới siêu thức.”
 
Và đây là trường hợp với những ai chống tôi và với những ai ủng hộ tôi – cũng tương tự như nhau! Con người hầu hết đều giống nhau; thù và bạn thì không mấy khác nhau. Tôi đang bị hiểu lầm bởi những đối thủ, và cái đó thì hiểu được. Nhưng tôi cũng đang bị hiểu lầm bởi những người ủng hộ; cái đó thật không hiểu được chút nào. Những đối thủ có thể được tha thứ, song những người ủng hộ thì không thể tha thứ được.
 
Bởi vì tôi đã nói rằng, sex là ngu xuẩn, nhiều câu hỏi giận dữ đã đến với tôi. Một trong những nữ sannyasin của tôi đã viết cho tôi, “ Thầy thật cả gan khi nói rằng sex là ngu xuẩn!” Chắc hẳn cô ta đã cảm thấy bị thương tổn. Và tôi có thể hiểu: khi bạn đang sống trong một cách nào đó, bạn không muốn nó bị mô tả như là ngu xuẩn. Không ai muốn bị gọi là ngu xuẩn. Không phải trên vấn đề sex mà bạn bị khuấy động – chính cuộc sống của bạn (bị khuấy động); nếu nó là ngu xuẩn, và bạn đang sống nó, thì (có nghĩa là) bạn đang ngu xuẩn. Cái đó gây thương tổn. Nhưng tôi phải nói điều ấy cho dẫu nó gây thương tổn, bởi vì đó là cách duy nhất để làm cho bạn nhận biết rằng có một cái gì thêm trong đời, một cái gì đó cao hơn, một cái gì đó vĩ đại hơn, một cái gì đó phúc lạc hơn bội phần, cực khoái hơn bội phần.
Sex chỉ là một khởi đầu – không phải là kết thúc. Và không có gì sai, nếu bạn xem nó như là một khởi đầu. Nếu bạn khởi sự bám vào nó, thì sự việc bắt đầu đi sai đường. [3]
 
Sau khi làm tình, ít nhất trong một giờ, hãy ngồi thiền, và bạn sẽ thấy tôi đang nói cái gì. Bạn sẽ hiểu cái tôi muốn nói, khi tôi nói sex là ngu xuẩn. Sau khi làm tình, hãy nhớ ngồi thiền trong một tiếng đồng hồ, chỉ để quan sát cái gì đã xảy ra. Bạn là chủ nhân của nó, hay chỉ là một tên nô lệ? Nếu bạn là chủ nhân của nó, thì nó không ngu xuẩn. Nếu bạn là tên nô lệ, thì nó ngu xuẩn – bởi vì bằng cách lặp lại nó, bạn đang làm cho sự nô lệ của bạn ngày càng mạnh hơn, bạn đang nuôi nấng sự nô lệ của bạn.

Chỉ qua thiền định mà bạn sẽ có khả năng hiểu cái tôi đã và đang nói với bạn. Nó không phải là một vấn đề phải được quyết định bằng biện luận, nó chỉ có thể được quyết định bởi thiền định của riêng bạn, sự hiểu biết của riêng bạn, sự “nhận biết” (awareness) của riêng bạn.
 

1 comment:

  1. KHAI THỊ VỀ ÁI DỤC - Hòa thượng Tuyên Hóa khai thị:

    NỖI BẤT HẠNH CỦA CỬA PHẬT

    Tới lúc chết rồi mà vẫn cho là bí mật, bí mật, bí mật... Mật đến chỗ rơi vào địa ngục vẫn còn mật.

    Tôi vừa nói cho quý-vị nghe công án của gốc cây đó, quý-vị không tin cũng chẳng sao. Bây giờ chúng ta thảo luận đến vấn đề sau đây, tuyệt đối không thể không tin được.

    Tại sao con người phải học Phật-pháp? Ðộng cơ tối thượng không ngoài ý muốn "ly khổ đắc lạc, liễu sinh thoát tử." Song chẳng may nhiều người có chí thoát đường mê nhưng lại đi vào đường mê.

    Theo Phật-giáo vì muốn thoát luân hồi nhưng bởi chẳng cẩn thận nên rất dễ rớt vào mê hồn trận. Nếu không biết khéo dùng trạch-pháp-nhãn, sáng suốt mà lựa Pháp, thì dễ bị những thứ tà tri tà kiến làm mê hoặc, rồi đi làm những việc không nên làm.

    Thí dụ như muốn ly khổ đắc lạc, song lỡ xẩy chân rơi vào cửa địa ngục. Lại còn những chuyện tệ hại hơn nữa, tức là trong Phật-giáo Mật-tông có kẻ dạy phương pháp gọi là Song Tu Pháp. Họ nói chỉ cần niệm thần chú gì gì đó, trai, gái cùng nhau tu pháp "Hoan Hỷ Thiền." Còn nói đó là pháp cao nhất, không những thỏa mãn được lòng dâm dục, mà còn có thể tức khắc thành Phật. Song, thành Phật đâu phải dễ dàng như vậy! Nếu không cắt đứt lòng dâm dục, mà thành Phật, thì rất là vô lý. Trong thiên hạ không có đạo lý nào như vậy cả.

    Ðời nay, đa số con người đều tham tu cho mau cho chóng, thích đi đường tắt. Hễ nghe nói có phương pháp huyền diệu thì liền bị mê hoặc, rồi rớt vào lưới ma, tới lúc chết rồi mà vẫn cho là bí mật, bí mật, bí mật... mật đến chỗ rơi vào địa ngục vẫn còn mật.

    ReplyDelete