Cư sĩ Tô Đông Pha cảm thấy mình tu hành có
chướng ngại, nên viết một lá thư, sai thư đồng đem đến cho Thiền sư Phật Ấn ở
chùa Kim Sơn ấn chứng. Trong thơ viết:
“Kính lạy đức Phật đà
Hào quang chiếu đại thiên
Tám gió không lay động
Đoan toạ trên toà sen”
(Tám gió chỉ cho tám cảnh thường gặp trong
cuộc sống, có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của con người, cho nên hình dùng nó là
gió “Khen, chê, huỷ hoại, danh dự, tài lợi, buồn, khổ, vui”)
Thiền sư Phật Ấn nhận bài thơ của Tô Đông
Pha từ tay đứa thư đồng, xem một lúc, rồi cầm bút phê hai chữ, bảo thư đồng cầm
về.
Tô Đông Pha cho rằng Thiền sư Phật Ấn nhất
định sẽ tán thưởng cảnh giới tu hành tham thiền của mình, nên vội vàng mở ra
xem lời phê của Thiền sư. Nhưng vừa xem đã thấy rõ ràng hai
chữ “đánh rắm”, nên vô cùng tức giận, liền đi thuyền sàng sông tìm Thiền sư để
lí luận.
Lúc thuyền sắp đến chùa Kim Sơn, Thiền sư
Phật Ấn đã ra đứng bên bờ sông đợi Tô Đông Pha, Tô Đông Pha vừa thấy Thiền sư
Phật Ấn liền tức giận nói: “Thiền sư! Chúng ta từ quen biết trở thành bạn đạo,
thơ của tôi, sự tu hành của tôi, ngài không khen cũng được đi, sao lại mắng
người ta?”
Chỉ thấy Thiền sư Phật Ấn ra vẻ như không
có gì nói: “Tôi mắng ông gì đâu?”
Tô Đông Pha liền đưa hai chữ “đánh rắm” phê
trên bài thơ cho Thiền sư Phật Ấn xem.
Thiền sư Phật Ấn cười lớn đáp: “Ồ! Không
phải ngươi nói “tám gió thổi không lay động sao?” tại sao ta mới đánh rắm mà đã
thổi ngươi bay qua sông rồi vậy?”
Lập tức, Tô Đông Pha cảm thấy mình
bị mắc lừa Thiền sư, tự rất xấu hổ. Tu hành không phải chỉ nói suông
mà còn phải làm được, mới là công phu chân thật.
Liên Hải dịch
No comments:
Post a Comment