Vô trí không thể nảy sinh từ tâm trí được. Nó không
phải là sự phát triển của tâm trí, nó không
trong sự liên tục
với tâm trí; nó là gián đoạn. Nó cũng gián
đoạn như bệnh tật
gián
đoạn với mạnh khoẻ.
Mạnh khoẻ không nảy sinh từ bệnh tật; nó nảy sinh từ việc vứt bỏ bệnh tật. Bệnh tật xâm
chiếm không gian và không cho phép mạnh
khoẻ nở hoa.
Bệnh tật phải bị vứt bỏ. Nó cũng tựa như
tảng đá chắn đường
con suối nhỏ. Bạn nhấc tảng đá đó ra và
dòng suối lại chảy.
Dòng suối không bắt nguồn từ tảng
đá. Tảng đá chỉ chắn
đường nó; tảng đá là một khối chắn. Tâm trí
cũng thế. Tâm
trí là cái ngăn cản vô trí.
Vô trí đơn giản nghĩa là cái không phải là
tâm trí chút
nào. Làm sao nó có thể nảy sinh ra được từ tâm trí cơ chứ?
Nếu nó nảy sinh ra từ tâm trí, thì nó có
thể là siêu trí, nhưng
nó không thể là vô trí được. Đấy chính là
chỗ tôi khác với
Shree Aurobindo. Ông ấy nói về siêu trí.
Siêu trí cũng chính
là tâm trí có trang điểm hơn, có học thức
hơn, lịch sự hơn,
phức tạp hơn, mạnh hơn, tổng hợp hơn -
nhưng mọi lúc nó
vẫn cứ là tâm trí ấy thôi.
Phật không nói về siêu trí mà nói về vô
trí; không nói
về siêu linh hồn mà về vô linh hồn; không
nói về siêu cá
nhân, siêu ngã, mà nói về vô ngã, anata.
Chính trong việc nói
về điều đó mà Phật là duy nhất và hiểu thấu
của ông ấy là
sâu sắc nhất. Siêu trí là sự phát triển, vô
trí là bước nhảy vọt,
bước nhảy. Vô trí chẳng liên quan gì với
tâm trí cả. Thậm chí
chúng còn chưa bao giờ gặp nhau, chúng chưa bao giờ đối
đầu lẫn nhau. Khi tâm trí có đó thì vô trí
không có đó. Khi vô
trí có đó thì tâm trí không có đó. Chúng
thậm chí còn chẳng
nói lời chào nhau - chúng không thể nói
được. Hiện diện của
cái này nhất thiết là vắng mặt của cái kia.
Cho nên nhớ điều
đó.
Đó là lí do
tại sao tôi nói Shree Aurobindo chưa bao
giờ trở nên
chứng ngộ. Ông ấy vẫn còn trau chuốt tâm
trí.
Bàn về kinh kim Cương, Osho
No comments:
Post a Comment