Một tranh hí họa trong tạp
chí New Yorker: Hai vị sư, một già, một trẻ, ngồi xếp bằng tọa thiền trong
thiền đường. Vị sư trẻ thỉnh thoảng liếc nhìn vị sư già với ánh mắt dò hỏi, vị
sư già quay sang anh ta nói: "Không có gì xảy ra hết. Chỉ có vậy
thôi".
Thật vậy, thông thường khi
chúng ta quyết định làm một việc gì, tự nhiên ta muốn có được một kết quả nào
đó cho công trình của mình. Chúng ta muốn thấy một kết quả, cho dù đó chỉ là
một cảm thọ an vui nhẹ nhàng. Tôi thấy có một ngoại lệ duy nhất trong thiền tập
là một việc làm có ý thức và có phương pháp của con người, mục đích không phải
để tự cải tiến hoặc đưa chúng ta đi đâu hết. Thiền tập giúp cho ta giản dị nhận
thức được thực tại của mình trong bây giờ và ở đây. Có lẽ giá trị của nó là ở
chỗ đó. Và có lẽ trong cuộc đời chúng ta cần nên làm một việc nào đó, chỉ là
làm là vì làm thế thôi.
Nhưng nếu ta gọi thiền tập là
một hành động thì chữ ấy cũng không đúng lắm. Tôi nghĩ diễn tả nó như là một sự
sống thì có lẽ chính xác hơn. Khi chúng ta hiểu được rằng tất cả "chỉ có
vậy thôi", thì ta sẽ có thể buông bỏ được quá khứ và tương lai, để tỉnh
dậy và sống với hiện tại, trong chính giây phút này đây.
Nhưng thường thường ít khi
nào người ta hiểu được sự thật này ngay. Họ muốn tập thiền để được nghỉ ngơi,
để kinh nghiệm một trạng thái đặc biệt nào đó, để được trở thành một người tốt
hơn, để làm giảm sự căng thẳng, đau đớn, để thoát ra những tập quán, thói quen
ngàn đời của mình, hoặc để được giải thoát và giác ngộ. Mặc dù đó là những lý
do chánh đáng, nhưng chúng có thể sẽ trở thành những chướng ngại nếu ta hy vọng
rằng chúng phải xảy ra, chỉ vì ta bắt đầu tập thiền. Ta sẽ bị kẹt vào sự ước
muốn có được một "kinh nghiệm đặc biệt" nào đó. hoặc tìm kiếm một dấu
hiệu để chứng tỏ là mình đang tiến bộ và trong một thời gian ngắn nếu không cảm
thấy có gì đặc biệt, có thể ta sẽ bắt đầu nghi ngờ con đường mình chọn, hoặc tự
hỏi, không biết mình thực hành "có đúng cách" không?
Trong đa số các lãnh vực học
tập thì những đòi hỏi, thắc mắc của ta kể trên rất là chính đáng. Lẽ dĩ nhiên
sớm muôn gì chúng ta cũng cần phải nhìn thấy sự tiến bộ của mình, để được
khuyến khích và để tiếp tục sự thực tập. Nhưng trong thiền tập thì khác. Dưới
ánh mắt của thiền quán, mỗi trạng thái là một trạng thái đặc biệt, mỗi giây
phút là một giây phút đặc biệt.
Khi chúng ta bỏ đi ý muốn có
một sự việc nào khác hơn xảy ra trong giây phút hiện tại, là ta đã bước một
bước rất dài và rộng để tiếp xúc với thực tại, ngay bây giờ và ở đây. Ví dù ta
có muốn đi đến bất cứ một nơi nào, hoặc phát triển theo một lối nào, ta chỉ có
thể bắt đầu từ nơi mình đang đứng đây. Và nếu ta không biết rõ mình đang ở đâu
- một cái biết chỉ có thể phát sinh trực tiếp từ sự tu tập chánh niệm - chúng
ta có thể chỉ đi lòng vòng, dù mình có cố gắng và ước muốn bao nhiêu. Vì vậy trong
thiền tập, phương cách hay nhất để đi đến một mục tiêu nào đó là ta hãy hoàn
toàn buông bỏ ý muốn cố gắng để đi đến nơi ấy.
Nguồn: NƠI ẤY CŨNG LÀ BÂY GIỜ
VÀ Ở ÐÂY
Nguyên tác: Wherever You Go, There You Are.
Tác giả: Jon Kabat-Zinn - Dịch giả: Nguyễn duy Nhiên.
"Thiền tập áp dụng vào đời sống hằng ngày"
Nhà Xuất Bản Sinh Thức
Nguyên tác: Wherever You Go, There You Are.
Tác giả: Jon Kabat-Zinn - Dịch giả: Nguyễn duy Nhiên.
"Thiền tập áp dụng vào đời sống hằng ngày"
Nhà Xuất Bản Sinh Thức
JON KABAT-ZINN là sáng lập
viên cũng như giám đốc của Stress Reduction Clinic
tại University
of Massachusetts Medical Center ,
và cũng là giáo sư diễn giảng Y khoa trong ngành Preventive and Behavioral
Medicine. Lãnh vực chuyên môn của ông là nghiên cứu về sự ảnh hưởng của thân và
tâm trong việc chữa bệnh, cũng như sự áp dụng của thiền tập và chánh niệm vào
đời sống hằng ngày.
No comments:
Post a Comment