Sunday, May 6, 2012

Cặp lông mày vô dụng


Một hôm đôi mắt lỗ mũi, cái miệng của một người nọ họp bàn với nhau. Trước tiên, đôi mắt nói:'Chúng tôi, đôi mắt giữ phần quan trọng bậc nhất trong cơ thể. Mọi thứ phải được tôi nhìn thấy mới biết được nó đẹp hay xấu, to hay nhỏ, cao hay thấp. Không có đôi mắt việc đi lại sẽ rất khó khăn. Vậy đôi mắt chúng tôi là quan trọng nhất. Thế nhưng chúng tôi lại bị đặt ở vị trí bất xứng bên dưới cặp lông mày là thứ vô dụng.Thật bất công.

Tiếp đến lỗ mũi nói:'Tôi lỗ mũi là quan trọng nhất. chỉ có tôi mới có thể phân biệt được mùi thơm với mùi xú uế. Động tác thở cũng tuỳ thuộc vào tôi. Nếu tôi không cho hơi thở đi qua, người nào cũng phải chết. Vậy tôi quan trọng nhất. Tuy tôi quan trọng thế mà vẫn bị đặt một cách bất công bên dưới cặp lông mày vô dụng. Tôi rất lấy làm buồn"

Đến lượt cái miệng lên tiếng:'Tôi là bộ phận quan trong nhất cơ thể con người. Tôi có thể nói được, nếu không có tôi thì sẽ không có sự giao tiếp giữa người này vơi người kia. Tôi nhận thức ăn vào; nếu không có tôi mọi người sẽ chết đói. Một bộ phận quan trong như tôi thế mà lại bị đặt ở phần thấp nhất của khuôn mặt. Trong khi đó cặp lông mày vô dụng lại ở phần cao nhất trên khuôn mặt. Điều này tôi không thể chấp nhận! .

Sau khi các bên kia lến tiếng cặp lông mày từ tốn phát biểu:'Xin đừng tranh chấp nhau nữa. Chúng tôi, cặp lông mày là thứ vô dụng nhất, chúng tôi xin chấp nhận phần thua. Chúng tôi, sẵn lòng ở bên dưới các vị" .Nói xong, cặp lông mày dời vị trí, xuống nằm bên dưới đôi mắt. Khốn nỗi, con người nọ không giống con người nữa. Kế đó cặp lông mày xuống nằm phía dưới lỗ mũi. Thế vẫn còn xấu xí dị hợm, chẳng giống người. cặp lông mày lúc đó bèn xuống nằm bên dưới cái miệng. Thế này thì càng trông rùng rợn hơn!

Đôi mắt, cái mũi, cái miệng xúm nhau lại thảo luận một lần nữa. chúng kết luận rằng tốt nhất cặp lông mày trở về vị trí cũ ở trên mặt; nơi đó là điểm thích hợp nhất cho chúng. khi cặp mày trở về chỗ cũ, hình dạng khuôn mặt trở lại giống như người .Qua câu chuyện này chúng ta thấy rằng cái gì tưởng vô dụng nhất có khi thực ra lại hữu ích nhất.
The useless eyebrows, Ven. Master Hsing-Yung,  Châu văn Thuận dịch, Nguyệt San Giác Ngộ 1/2007

The Useless Eyebrows
(told by Ven. Master Hsing-Yun)
Once, a person's eyes, nose, and mouth had a meeting. First the eyes said, "We, the eyes, are of utmost importance to the body. Everything must be seen by us to know whether it is beautiful or not, big or small, tall or short. Without eyes, walking around will be very difficult. So we, the eyes, are very important. But we have been improperly placed under the eyebrows, which are of no use. It is just not fair!"
Next, the nose said, "I, the nose, am the most important. Only I can distinguish a good smell from a foul odor. The act of breathing is also dependent on me. If I do not let the breath pass through, everybody will die. So I am the most important. As important as I am, I have been unfairly placed beneath the useless eyebrows. I am most unhappy."
Then the mouth said, "I am the most important part of the human body. I can speak; if not for me, there would not be any communication among people. I take in the food; if not for me, everybody would die of hunger. Such an important part as myself has been placed in the lowest part of the face. The useless eyebrows, however, have been put on the highest part of the face. This I cannot accept!"
After the others had spoken, the eyebrows spoke slowly, "Please do not fight anymore. We, the eyebrows, are surely the most useless things; we admit defeat. We are willing to be placed below you." Having said this, the eyebrows settled down below the eyes. Unfortunately, the person no longer looked like a human being. Next, they eyebrows settled down below the nose. It was still horrible; it still did not look like a human being. Then the eyebrows settled down below the mouth. This looked even more ghastly! The eyes, nose, and mouth huddled to discuss the situation again. They concluded that it was best if the eyebrows returned to their original place on the face; it was the most appropriate spot for them. When the eyebrows returned to their original spot, the appearance was once again that of a human being. Thus, we can see that what appears to be the most useless thing can be indeed the most useful.

No comments:

Post a Comment